728x90 AdSpace

Thursday, August 11, 2016

Em chỉ giả bộ ổn thôi anh!

Chỉ là em không muốn làm anh khổ vì em, không muốn anh phải buồn chung với nỗi buồn của em, không muốn anh nhìn thấy em trong tình cảnh yếu mềm… chứ thật tâm thì em rất cần một bờ vai nơi anh.
Hôm nay sau giờ tan sở, tâm trạng em rất khác mọi ngày. Em có cảm giác trời đất thật nghiêng ngả, là do sức khỏe không tốt? hay ấy chính là lúc em đang gặp điều bế tắc gì đó trong cuộc sống?.
Bản thân em cũng không rõ, không biết mình rơi vào cả hai trường hợp, hay chỉ mỗi một trường hợp mà thôi. Chỉ biết, lúc này em muốn tạm buông mọi thứ, tạm lánh đi một nơi nào đó thật xa, thoát khỏi cái guồng quay đầy chóng mặt, hối hả của công việc, sự bon chen của cuộc đời, thị phi trong cuộc sống… để có cho mình những giây phút thanh thản thực sự, thanh thản trong tâm, bình an trong những phút giây mình còn thở được. Lẽ ra em phải tắt nguồn điện thoại, chẳng check email, cũng không cần dùng đến facebook để viết lên đó những dòng nhật kí.


Nhưng em chẳng làm thế, bởi vì em chỉ tạm lánh đời, chứ không hoàn toàn trốn biệt tăm biệt tích khỏi cái thế giới vốn to lớn, nhưng có đôi lúc lòng người thật chật hẹp này.
Vì thế, em vẫn trải lòng mình bằng cuốn nhật kí facebook cá nhân, vẫn để điện thoại ở chế độ liên lạc được.
Dẫu rằng việc làm ấy là hoàn toàn vô thức, chứ không vì mong ai đó nhớ đến mình mà gọi điện hỏi thăm, vì quan tâm mình thực sự mà lén đọc nhật kí và vì yêu thương thật tâm mà đến bên an ủi, động viên.
Nhưng chính việc làm vô thức ấy đã cho em nhận ra, thế giới này vẫn còn người tốt, vẫn có người thương mình thiệt sự và vẫn có ai đó muốn mình sống thật vui và hạnh phúc.
Người đó không ai khác ngoài anh, anh đã không bỏ mặc em trong những lúc em cô quạnh và tuyệt vọng nhất, đã không để em phải một mình chống chọi với sóng gió ở đời và không nỡ nhìn thấy em khóc…
Ở đầu dây bên kia em nghe rất rõ giọng nói của anh, anh hỏi em tại sao không bắt máy khi anh gọi đến? Có việc gì xảy đến? Và tại sao lại không cho anh biết những khó khăn mà em đang gặp phải?… với vẻ đầy lo lắng, yêu thương.
Em chỉ đáp lại anh một câu gọn lọn: – Em ổn anh à, ổn nhưng sự thật thì không hề ổn chút nào. Tâm em rối bời và hoảng loạn vô cùng…

Chỉ là em không muốn làm anh khổ vì em, không muốn anh phải buồn chung với nỗi buồn của em, không muốn anh nhìn thấy em trong tình cảnh yếu mềm… chứ thật tâm thì em rất cần một bờ vai nơi anh.
Những ngày qua, anh chỉ biết về em, một cô gái rất cứng cỏi, mạnh mẽ, nhưng anh nào đâu biết em cũng có nỗi khổ trong tâm riêng, vui thì cười và buồn cũng biết khóc như bao người.
Bởi dù mạnh mẽ đến đâu thì em cũng chỉ là cô gái chân yếu tay mềm, cũng cần sự quan tâm, chở che và chia sẻ của người thân. Nhưng em vốn chẳng muốn phiền đến bạn bè, đặc biệt là những người yêu thương mình.
Nên em thường giấu nhẹm nỗi buồn ấy trong tâm, khắc nó lên những dòng nhật kí, chịu đựng một mình và gượng cười với mọi người xung quanh, như không có chuyện gì khủng khiếp sảy đến với mình.
Vì em cho rằng, làm thế là tốt cho mọi người, đỡ được phần gánh nặng, lo lắng, phiền toái cho bạn bè và những người mình thương yêu.
Mà không hề biết rằng, việc làm đó đã vô tình làm mọi người càng thêm khổ và lo lắng hơn cho mình mà thôi.
Vì lẽ đó mà em sẽ không thế nữa, sẽ sống thật với cảm xúc của mình, sẽ chia sẻ bất kể điều gì đó trong cuộc sống làm em đau đớn, khổ sở…cùng anh, sẽ nói em không ổn khi bản thân mình rơi vào tình cảnh bế tắc, không tìm được lối ra như hiện thời.
Em cảm ơn anh đã cho em niềm tin vào cuộc sống, cho em biết rằng, thế giới này vẫn có một người đặc biệt nhớ đến em, quan tâm, lo lắng và yêu thương mình đúng nghĩa.


Next
This is the most recent post.
Older Post
  • Blogger Comments
  • Facebook Comments

0 comments:

Item Reviewed: Em chỉ giả bộ ổn thôi anh! Rating: 5 Reviewed By: HUY THÂN